Có phải em luôn nghĩ rằng, mỗi người chúng ta đều có một ai đấy – chỉ một ai đấy, được số phận sắp đặt để ở bên nhau? Là một người sẽ bước vào cuộc đời ta, và ở lại đó, cùng với ta đi qua những ban mai ửng hồng, những chiều mưa xám buốt, những đêm xanh dặt dìu hay những hoàng hôn tím biếc tựa cánh hoa. Một người sẽ làm cuộc đời ta reo lên nhưng tiếng tươi vui và hồ hởi, như tiếng gió mùa thu khua trên đỉnh cây, hay tiếng những viên đá lanh canh trong ly chè kem ngọt lịm. Vì ta đã bắt gặp một nửa trùng khít của mình. Vì những đợi chờ từ nay đã khép lại, bằng những hẹn hò, yêu thương và nhung nhớ.
Và những điều đó nghe đẹp tự như thơ.
Nhưng không phải thế đâu, không phải là như thế. Không phải ngay khi sinh ra ta đã có một bản thể vừa khít với mình. Chúng ta luôn là những cá thể riêng biệt, có đôi điều giống nhau, và rất nhiều điều khác nhau. Một vài khi chúng ta quên đi những điều khác biệt để đến với nhau, nhưng phần lớn thời gian, lại mượn chính những điều ấy để rời xa nhau. Tình yêu cũng là một dạng tình cảm bắt nguồn từ cảm xúc. Cái cách chúng ta yêu mến, ngưỡng mộ một ai đấy, về bản chất, cũng giống như cách ta yêu một con đường ban trưa, một chiếc áo thật vừa, một bông hoa vừa đến độ hương đưa …
Điều làm cho ta yêu nhau khác với ta yêu một bông hoa hay một chiếc áo, chính là ta không chỉ yêu, mà ta sống cùng với Tình yêu đó. Nghĩa là buồn vui, hờn giận, hẹn hò, thương nhớ. Nghĩa là tình cảm đến từ hai phía, ta không chỉ lo cho ta, mà còn phải nghĩ tới người yêu của mình. Như những bánh răng của đồng hồ, phải chạy thật khớp, thì giờ mới nối giờ, nếu không thời gian sẽ ngưng đọng mãi. Bản thân Tình yêu cũng là một thực thể sống. Ta có thể yêu nhau nhiều hơn một chút mỗi ngày, và cũng có thể yêu nhau ít hơn một chút mỗi ngày. Tình yêu đỏng đảnh là thế, nếu không được nuôi dưỡng, nuông chiều, thì một sớm mai kia Tình yêu sẽ chỉ còn là hoài niệm, và chúng ta sẽ chỉ là những người từng có lúc nhớ thương nhau.
Thế nhưng, những cái bánh răng của đồng hồ vốn được chế tạo để chạy cho khớp. Còn chúng ta, không ai sinh ra là để yêu ai cả. Em có thể yêu một người, thấy rằng không “khớp”, chia tay, rồi lại yêu người khác. Cứ thế, đến một lúc em gặp một người khiến em muốn thay đổi, và cũng sẵn sàng thay đổi vì em. Thì khi đó, em đã thấy một nửa hoàn hảo của mình. Một nửa ấy vốn không có sẵn trên đời, mà được hình thành nên bởi cả một quá trình tự thay đổi, thích nghi và hoàn thiện. Như người ta vẫn nói, để ở bên nhau, không chỉ cần Tình yêu, mà còn cần trách nhiệm – trách nhiệm không phải chỉ với Tình yêu, mà với chính sự lựa chọn của mình.
Bởi vậy, em đừng buồn vì một mối tình dang dở, đừng nản khi kiếm tìm mãi vẫn chưa thấy được một nửa vẹn tròn. Chỉ cần em hiểu, chỉ cần em tin, chỉ cần em không bỏ cuộc, thì người ấy sẽ đến, sẽ ở bên em, khi em thật sự sẵn sàng. Và như nắng vàng rạng ngời trên trảng cỏ, em chắc chắn sẽ hạnh phúc với lựa chọn của mình, khi em tỉnh thức với Tình yêu mỗi bình minh.
0 comments:
Post a Comment