Khi con 8 tuổi con đã hỏi bố: “Bố sẽ tặng gì trong sinh nhật 15 tuổi của con?”. Bố trả lời: “Ngày đó vẫn còn xa mà con gái, bố chỉ biết hiện tại bây giờ, thời khắc này con mãi mãi là quà tặng của bố, bố yêu con nhất trên đời. Con cười giòn tan trong ráng chiều mà không hỏi thêm gì nữa. Tiếng cười 2 bố con giòn tan hòa lẫn và sóng sông. Bố lại công kênh con trên vai từ ngoài cổng làng về tới tận nhà.
Năm 14 tuổi, con bị ngất và được đưa đến bệnh viện. Bác sỹ nói với bố rằng tim của con rất yếu, rằng con sẽ không thể qua khỏi.
Bác sỹ nói với bố rằng tim của con rất yếu
Nằm trên giường, cô bé yếu ớt hỏi: “Bố ơi, có phải bác sỹ nói rằng con sẽ chết không?”. Người bố quay lưng lại để giấu những giọt nước mắt: “Không, con sẽ sống”. “Làm sao bố biết được?” – cô con gái nhỏ tiếp tục thắc mắc.
Con đón tuổi 15 trên giường bệnh khi đang dần hồi phục sau cuộc phẫu thuật. Khi về nhà, con tìm thấy một lá thư trên giường của mình:
“Gửi con gái yêu của bố, nếu con đang đọc bức thư này, điều đó có nghĩa là mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp đúng như những gì bố nói với con. Con từng hỏi bố sẽ tặng gì cho con nhân dịp sinh nhật 15 tuổi. Khi ấy bố chưa nghĩ ra nhưng giờ bố đã biết. Món quà sinh nhật cho con là TRÁI TIM của bố”
Con đang đọc bức thư này trong khi bố đã không còn bên con nữa.
Minh Lâm
0 comments:
Post a Comment