Trong lớp ngày thứ năm của tôi, có một học sinh mỗi lần lên lớp thường mang rất nhiều hoa ngọc lan chia cho bạn học, vì vậy cứ đến ngày thứ năm là hương thơm ngào ngạt khắp phòng.
Có lần tôi thắc mắc hỏi học sinh này: "Ở đâu em có nhiều hoa ngọc lan như vậy?"
"Em hái từ trên cây trong vườn nhà"
"Mỗi lần hái chẳng phải phiền phức lắm sao?", tôi hỏi.
"Có phiền phức thì cũng xứng đáng", học sinh này nói, và kể tiếp: "Việc này do bà nội bảo em làm. Mỗi năm cứ đến mùa này, trên cây nhà em nở đầy hoa ngọc lan, bạn bè đến thăm viếng, vừa bước vào cổng thường ca ngợi hết lời, nói hương thơm ngào ngạt sực nức vô cùng, nhưng em ỏ gần đó suốt ngày, lâu ngày lại cảm thấy bình thường.
Ngày nọ bà nội đột nhiên nói: "Sau này có ai đi ra ngoài, thấy trên cây có hoa ngọc lan nở thì hãy hái một ít tặng bạn bè".
Khi mọi người phản đối: "Tại sao không giữ lại cho mình?" thì bà nội nói: "Hoa sẽ phải rụng, chúng ta có quá nhiều hoa, cảm thấy bình thường như không có hương thơm nữa, thế thì tại sao không đem cho những người không có hoa, để hương thơm trong vườn nhà mình lan toả đến mọi người?".
Thế là từ đó cả nhà đều làm như vậy, khiến em kết giao được nhiều bạn bè hơn, còn hoa trên cây tựa hồ càng nở xum xuê hơn cả lúc trước!"
Lời nói của người học sinh thật sự khiến tôi cảm khái vô cùng; có những thứ chúng ta có quá nhiều lại không còn cảm thấy cái đẹp của nó nữa, sao không mang nó chia cho những người cần có nó?
Để hương thơm trong vườn nhà nho nhỏ của chúng ta lan toả đến bên cạnh mỗi người; Để niềm vui chật hẹp của chúng ta lan rộng tới mọi ngóc ngách của xã hội;
Để lửa lò trong nhà chúng ta sưởi ấm mọi trái tim lạnh giá; Để ngọn đèn trước thềm nhà chúng ta chiếu sáng đường đi của người về khuya;
Để từ nụ cười của người khác, Ta nhìn thấy nụ cười của chính mình
0 comments:
Post a Comment