Đã lâu rồi tôi không viết, một là công việc cảm thấy bế tắc và bừa bộn, hai là từ cái ngày chia tay trong tôi dần mất đi cái cảm xúc "dạt dào" ngày nào còn yêu thương.
Nhưng hôm nay tôi sẽ viết, tôi viết về những gì tôi đã cảm nhận trong suốt thời gian qua. Khởi sự cho mạch cảm xúc ấy bắt nguồn từ một ca khúc đã rất lâu rồi tôi đã không nghe. "Tình không là mơ" là ca khúc ấy.
Khóc ư? Đã bao đêm nhạt nhoà mà có nhoà nhạt đi nỗi đắng cay thấu con tim.
Làm việc ư? Dù đã cố làm thật nhiều, việc thật nặng nhưng nào có quên được.
Rượu ư? Bình thương thì vài ly đã say, nhưng sao hôm nay dù đã đến chai thứ 2 mà vẫn cay đắng thế này.
Quên ư? Ừ thì có thể. Nhưng phút chốc thì làm sao quên ngay được. Muốn quên càng nhiều thì nỗi nhớ càng khoả lấp tâm trí. Rồi những giọt lệ trào ra mà tự lúc nào chẳng hay.
Có mong có nhớ thì cũng vậy. Cái gì đã dứt gót ra đi thì chẳng hy vọng gì người ấy sẽ ngoảnh lại. Đặc biệt, điều đó càng đúng với phụ nữ.
"Giọt nước mắt hay giọt mưa" chính ta cũng không hề biết. Chỉ biết trong cơn mưa, ta thấy nhớ đến em nhiều hơn. Ta hy vọng sau cơn mưa, sau những cảm giác nhạt nhoà ấy thì từ nay, ta có thể gội rửa và tạm gác lại một quá khứ buồn. Tất cả, tất tần tật của ngày hôm qua.
Và giờ đây ngồi lại, ta viết. Viết như chưa từng được viết. Viết cho những cảm xúc đã qua. Viết cho một mối tình dang dở, có duyên nhưng không phận. Ai đó có thể gọi đó là một chuyện tình buồn. Nhưng bản thân ta không cảm thấy như vậy. Mỗi tình yêu đến và đi đều có một lý do nào đó. Miễn cưỡng níu giữ chỉ khiến cả hai thêm đau khổ và khó xử. Thì thôi, ta sẽ buôn lơi để người ta có một con đường đi xa hơn phía trước. Dẫu biết rằng, người đồng hành với người ta không bao giờ là ta.
Nhưng hôm nay tôi sẽ viết, tôi viết về những gì tôi đã cảm nhận trong suốt thời gian qua. Khởi sự cho mạch cảm xúc ấy bắt nguồn từ một ca khúc đã rất lâu rồi tôi đã không nghe. "Tình không là mơ" là ca khúc ấy.
Phải, tình yêu chưa bao giờ như những giấc mơ cả. Khi yêu, ai cũng sống một cuộc sống chỉ toàn màu hồng. Nhưng khi tan vỡ mới ngộ ra rằng đó không như ta tưởng. Và rồi bao ký ức, bao kỉ niệm ngày giờ chỉ còn là dĩ vãng. Có đau, có khóc thì cũng chẳng sao tìm lại cái cảm giác yêu ngày nào. Vậy, ta phải làm gì?
Khóc ư? Đã bao đêm nhạt nhoà mà có nhoà nhạt đi nỗi đắng cay thấu con tim.
Làm việc ư? Dù đã cố làm thật nhiều, việc thật nặng nhưng nào có quên được.
Rượu ư? Bình thương thì vài ly đã say, nhưng sao hôm nay dù đã đến chai thứ 2 mà vẫn cay đắng thế này.
Quên ư? Ừ thì có thể. Nhưng phút chốc thì làm sao quên ngay được. Muốn quên càng nhiều thì nỗi nhớ càng khoả lấp tâm trí. Rồi những giọt lệ trào ra mà tự lúc nào chẳng hay.
Có mong có nhớ thì cũng vậy. Cái gì đã dứt gót ra đi thì chẳng hy vọng gì người ấy sẽ ngoảnh lại. Đặc biệt, điều đó càng đúng với phụ nữ.
"Giọt nước mắt hay giọt mưa" chính ta cũng không hề biết. Chỉ biết trong cơn mưa, ta thấy nhớ đến em nhiều hơn. Ta hy vọng sau cơn mưa, sau những cảm giác nhạt nhoà ấy thì từ nay, ta có thể gội rửa và tạm gác lại một quá khứ buồn. Tất cả, tất tần tật của ngày hôm qua.
Và giờ đây ngồi lại, ta viết. Viết như chưa từng được viết. Viết cho những cảm xúc đã qua. Viết cho một mối tình dang dở, có duyên nhưng không phận. Ai đó có thể gọi đó là một chuyện tình buồn. Nhưng bản thân ta không cảm thấy như vậy. Mỗi tình yêu đến và đi đều có một lý do nào đó. Miễn cưỡng níu giữ chỉ khiến cả hai thêm đau khổ và khó xử. Thì thôi, ta sẽ buôn lơi để người ta có một con đường đi xa hơn phía trước. Dẫu biết rằng, người đồng hành với người ta không bao giờ là ta.
0 comments:
Post a Comment