Em viết điều này trên tường và đợi xem có ai comment không, nhưng chẳng có ai cả, chẳng ai cho em câu trả lời cả, nên chỉ có mình em lại đối diện và đối chất với chính mình...
"Trong tình yêu, em thực chẳng ra làm sao cả"
Đúng là như thế còn gì, em ở bên người này mà còn nhớ người khác, em nhớ người khác mà còn ở bên người này. Bấy lâu nay, em tưởng trái tim mình đẹp, nhưng thực ra, nó chẳng ra làm sao, nó mù quáng vì “Anh” và nó nhỏ bé trước “Anh”… Bao nhiêu năm trước, em có đọc một bài thơ:
“Trên con đường tôi điCó hai người đã tới:Một người rất yêu tôi,Còn tôi yêu người khác.Người sống trong khao khátTrong những giấc tôi mơNgười kia đứng sững sờTrước cửa lòng khép chặt.Người cho tôi hạnh phúcLuôn như gió vội bayNgười dâng tôi cả đờiKhông được gì đền đáp.Người bắt máu tôi hátTình phóng khoáng trắng trongNgười như cuộc đời thườngBóp mộng lòng tôi nátHai người đó trên đườngPhụ nữ nào cũng gặpTrăm năm chỉ một lầnHọ được trùng làm một.”(“Hình tam giác muôn đời” – thơ Đan Mạch, Hồng Thanh Quang dịch)
Cho đến bây giờ em mới thực sự thấy đồng cảm với bài thơ ấy.Thế mới biết, sống hạnh phúc khó biết bao và tình yêu trên cõi đời này, thật quái quỷ biết bao.
Những người thuộc cung Sư Tử như em, bản tính sinh ra đã luôn mong ước có một tình yêu mãnh liệt, người ta còn nói Sư Tử khi bị thất tình thường đau khổ không thiết sống, nhưng khi sự việc qua đi thì lại có thể quen với đối tượng mới ngay. Thật dở hơi đúng không?
Thế mới nói, tình yêu của em thực chẳng ra làm sao cả!
Người thuộc cung Sư Tử nói chung và em nói riêng, không giỏi và không muốn che giấu cảm xúc. Như em, lại càng sống thật và đôi khi là thật quá với cảm xúc cùa mình, ngay cả trong tình yêu. Đã có thời gian, vì suy nghĩ cho chính cuộc sống của mình, cho 1 người, 2 người, cho người thân và bạn bè quan tâm đến em, em đã đè nén tất cả, giấu giếm và chôn vùi với chính cảm xúc thật của mình. Điều đó với em thật khó, em không làm được, em không có khả năng chịu đựng tốt. Em cũng không thể đánh mất chính mình… Khi biết mình sắp nổ tung ra, thì em lại phải chọn cách sống thật với mình, mặc kệ ai kia, mặc kệ đời, mặc kệ bạn bè người thân, mặc kệ chính em, và mặc kệ nếu làm anh tổn thương.
Rốt cục em yêu ai nhất? Em yêu chính mình nhất mà thôi. Rốt cục cũng là em ích kỷ vì yêu trái tim mình nhất mà thôi. Em nuông chiều nó quá, nên dù có đưa nó vào kỷ cương của lý trí, thì lý trí cũng đầu hàng trước con tim ương bướng, quái dị của em mà thôi. Em bất lực rồi, bất lực với trái tim mình rồi, thì mặc kệ nó đi nhé, anh nhé, tha lỗi cho em!
Em thấy mình nhỏ bé trước anh. Em mù quáng khi yêu ai đó cũng như anh mù quáng vì yêu em. Biết trái tim em chưa bao giờ quên được người khác, nhưng anh luôn yêu em trọn vẹn, dù có đôi lúc cũng ghen tuông, tự tôn và bực mình, nhưng rồi cũng lại ôm em từ phía sau lưng mà thì thầm rằng “Đừng rời xa anh em nhé”… Phải chăng tình yêu là như thế, phải chăng tình yêu luôn là sự mù quáng? Không, tình yêu thực sự đẹp, nếu là tình yêu chân chính, như là anh yêu em, như là em yêu ai đó. Mỗi người có một cách yêu, dù là yêu 1 phía hay 2 phía, dù là nhận lại hay chỉ mang niềm đau, thì nếu là tình yêu thực sự, sẽ vẫn đẹp phải không anh? Và nếu đã là yêu, thì không cần phải nói nhiều lời cảm ơn, phải không anh!
Còn Anh nữa… Mặc kệ Em đi được không? Bây giờ thành người dưng cũng tốt, không có mối liên hệ nào với nhau cũng tốt. Anh không bị phiền hà bởi em và em được là chính mình mà không sợ bị ai ái ngại, day dứt, không sợ bị ai cảm thấy đang bị động chạm bởi em… Họ Trịnh kia có nói rằng “Mỗi con người vì sợ mất tình mà giữ trong lòng một nỗi nhớ nhung…”. Có lẽ em còn nhớ anh cũng chỉ vì thế mà thôi. Dẫu sao thì hãy cứ để cho em nhớ, đã cố quên biết bao lần rồi mà không được. Em cũng chẳng hiểu sao mình lại nhớ dài đến vậy, khi mà yêu nhau thì ngắn ngủi biết chừng nào.
Dẫu sao thì hãy cho em nghĩ đến anh như một hình ảnh đẹp, cho dù biết bao điều không thể được như thế. Anh là nỗi nhớ trong em, là niềm đau trong em cũng được. Hãy cứ mặc kệ em đi. Để lòng em còn tồn tại một hình ảnh mang cho em cảm hứng. Hình ảnh đó không thực cũng chẳng sao. Trời sinh ra em có chút đa sầu đa cảm, không thể nào đủ giỏi để trở thành thi nhân, nhưng cũng đủ để trở thành kẻ “nghệ sĩ nửa mùa”, dở dở ương ương… Và có lẽ anh là cảm hứng duy nhất để em viết lách… Vậy nên, mặc kệ điều đó đi anh, được không? Em cũng không muốn giết nốt chút nghệ sĩ ít ỏi trong mình, nếu để mất nỗi nhớ về anh.
Hôm nay, có một bức thư tình của 1 người con gái, viết cho tình yêu đã mất của mình mang tiêu đề “Suốt cả cuộc đời này, anh mãi là Hà Nội của em”… Em chợt thấy mình may mắn biết bao, may mắn vì giữa Hà thành đẹp ồn ào và nhộn nhịp này em không có chút ký ức nào cùng anh. Nếu không thì em sẽ mệt mỏi lắm, giữa chốn bon chen, bụi bặm này… Chỉ có những ký ức của em cùng anh ấy, mà không phải ký ức, đó là hiện tại - tương lai của em. Hiện tại và tương lai cùng anh ấy… Chợt thấy mình hạnh phúc bao nhiêu.
Ôi thôi lan man quá rồi, sẽ kết thúc sự ẩm ương của em hôm nay tại đây. Dù sao thì “Trong tình yêu, em thực chẳng ra làm sao cả”. Nhưng em yêu chính trái tim mình. Em yêu trái tim mình nhiều lắm. Và em yêu anh!
0 comments:
Post a Comment